Cánh thư cuối cùng...!
Rock là đứa con sinh sau đẻ muộn trong nền âm nhạc Việt Nam. Đã thế nó lại mang trong mình hơi thở hiện đại của phương Tây nên dường như có chút gì xa lạ với nền văn hóa Việt. Tuy nhiên trong thời gian gần đây rock đã bắt đầu tạo được dấu ấn và ảnh hưởng của mình trong lòng người nghe. Những bản rock có khi cuồng nhiệt điên dại nhưng cũng đôi lúc lắng rất sâu trong chiều suy tưởng, hoài niệm. Chuyên mục tuần này xin giới thiệu đến tất cả các bản một bản rock nổi tiếng của Thủy Triều Đỏ: “Cánh thư cuối cùng”. “Cánh thư cuối cùng” là một bản rock ballad buồn kể về kỷ niệm một tình yêu đã xa. Cánh thư ngày xưa nối nhịp yêu thương. Cánh thư bây giờ chia đôi nỗi nhớ
Những cánh thư từ bao đời đã trở thành nhịp cầu nối kết những yêu thương. Ai đã đi qua thuở học trò mà chẳng rung động đôi lần trước cánh thư ai đó “ vô tình” để quên dưới ngăn bàn mỗi buổi đến trường. Cánh thư bắt đầu và có khi cũng kết thúc một tình yêu. Để rồi khi đã xa nhau…vẫn còn lại một cái gì để thương, để nhớ, để trọn vẹn mãi trong nhau…một cánh thư cuối cùng..
Cánh thư cuối cùng, em trao tôi lời cay đắng… Em xa tôi, xa tôi từ đây
Những con đường quen, giờ ta riêng bước ...
Xót xa dấu thời gian…
Và những ban mai ấy, không hân hoan vui đón nắng
Giọt sương bỗng thấy mình cô đơn
Những yêu thương, khắc ghi bằng năm tháng dại khờ
Tan mau như cơn mơ….”
Câu hát như buông chùng xuống giữa nhịp ghita ngân vang để lại trong tôi một cái gì da diết. Cánh thư cuối cùng…rồi xa nhau mãi mãi. Chia tay không nước mắt nhưng ước gì có thể nói được lên dù chỉ một lời hờn trách để nỗi đau không cào xé trái tim nhau. Nếu có thể nói…dẫu chỉ một lời nhịp ghita hẳn đã không sâu lắng đến xót xa nhường ấy.Tôi không am hiểu lắm về rock, càng không hiểu về những yếu tố kỹ thuật của ghita.Tôi chỉ cảm nhận bằng cả hồn mình những âm điệu lắng sâu trong lời hát, lắng sâu cả trong mỗi tâm hồn. Những nốt nhạc lung linh gọi về cả một miền ký ức “những con đường quen giờ ta riêng bước, xót xa dấu thời gian”. Ký ức cứ ép mình cố quên lại càng thêm nhung nhớ. Ngày xưa có nhau…là cả một thế giới đối lập với nỗi cô đơn sâu thẳm bây giờ “những ban mai ấy không hân hoan vui đón nắng, giọt sương bỗng thấy mình cô đơn”. Giọt sương mong manh, rực rỡ có phải chăng là kết tinh của tình đầu. Hình ảnh giọt sương ấy cứ trở đi trở lại như một niềm day dứt trong nhau. Giọt sương cô đơn hay chính tâm hồn đang tự thu mình lại để cố nén một nỗi đau. Một cánh thư để “quên bao điều chưa nói”, để thay một lời chia xa,để chỉ còn lại đây “những yêu thương khắc ghi bằng năm tháng dại khờ”.
Một cánh thư thay một lời chia xa, để chỉ còn lại đây “những yêu thương khắc ghi bằng năm tháng dại khờ”. Dại khờ lắm phải không em? Cả anh, cả em, cả ngày ấy nữa..! Xa nhau thật rồi dù chẳng ai muốn phải tin. Năm tháng ấy giờ đâu, em không giữ, anh cũng chẳng thể nào níu được. Đành để những yêu thương ấy…. tan mau như cơn mơ.
Người yêu hỡi…sao cánh thư không mang lời hẹn hò ...
Và nước mắt…sao nỡ rơi khi nắng vẫn lung linh?
Kỷ niệm…
Người yêu hỡi…sao cánh thư không mang lời giận hờn
Tình đầu Vụt tan những… những điều nâng niu ...
Lời ca nhẹ nhàng thấm đẫm bao nhiêu là ký ức được nâng đỡ bởi những giai điệu xa xót đến nao lòng. Cánh thư cuối cùng…cánh thư quá mỏng manh, không níu giữ nổi một người yêu xa mãi. Đành gọi mãi trong thảng thốt “người yêu hỡi sao cánh thư không mang lời hẹn hò”, “người yêu hỡi sao cánh thư không mang theo lời giận hờn. Câu hát vô tình đồng vọng lại trong nhau. Khi tình đầu chợt hóa thành ký ức anh phải chấp nhận buông một bàn tay để em về bên ấy. Tình đầu vụt xa, chợt tan biến như cơn mơ thoáng vội để nước mắt thầm rơi trong niềm tiếc nuối khi “nắng vẫn lung linh”. Sẽ chẳng thể nào quên một mối tình đầu vụng dại, sẽ chẳng thể nào phai một cánh thư…dẫu cánh thư ấy đã thôi không chở nữa những yêu thương.
Cánh thư cuối cùng, em trao tôi lời xa cách
Nơi cô đơn, lung linh giọt sương
Những xa vời xa, tìm trong ký ức
Gọi giấc mơ thần tiên
Tìm chút hơi ấm , đôi tay trời đông giá
Tìm con phố những ngày mưa giông …”
Rồi anh sẽ đi tìm trong ký ức! Con phố nào xưa? Cơn mưa nào xưa? Dường như anh vẫn chẳng thể nào tin đã xa nhau mãi mãi. Níu kéo một cánh thư mong tìm một niềm an ủi “gọi giấc mơ thần tiên…tìm chút hơi ấm đôi tay trời đông giá” để trong ta dâng lên một thoáng ngậm ngùi. Kỷ niệm vẫn sống trong anh… trong bài hát của riêng anh…như vẫn còn em như ngày ấy.! Vẫn còn ngân vang mãi những âm điệu ghita đầy ám ảnh. Âm nhạc sẽ làm nguôi ngoai những vết thương, sẽ hát ru một tình yêu sống mãi trong cánh thư thuở ấy.
“Những yêu thương khắc ghi bằng năm tháng…để nước mắt trên cánh thư nhạt nhòa.”
Bài hát khép lại trong những dư âm lắng động giữa tâm hồn. Dường như cái âm điệu ghita đầy ám ảnh ấy vẫn còn ngân vang mãi….để nước mắt trên cánh thư…cánh thư cuối cùng! Âm nhạc sẽ làm nguôi ngoai những vết thương, sẽ hát ru một tình yêu sống mãi trong cánh thư thở ấy.
NHÂN NGUYỄN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét