NGÔ THỊ HẠNH
Hạt mưa dĩ nhiên là rơi xuống
em rơi ngược
cô đơn như rừng chỉ còn một chiếc lá…
Đầu ngón tay chai vì cầm bút
vẫn không trải hết lòng mình
như nỗi ám ảnh về tình yêu và cái chết
em thét gào, rồi lại bảo em hãy lặng câm
Chiếc đồng hồ cát vỡ (không phải tại em)
vẫn òa tiếng nấc
mưa và gió cuốn trôi tất cả
hun hút cuộc đời về phía không anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét