Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Về Tuy Hòa tìm lại em trong nỗi nhớ


Về Tuy Hòa tìm lại em trong nỗi nhớ



“Con đường nào đưa em về với biển

Tuy Hòa ơi nắng trổ những hoa vàng

Chiều tan lớp áo dài nghiêng nghiêng nhớ

Anh đứng chờ…

Cuối phố gió thênh thang”

Những câu thơ như chạm đến miền ký ức cháy mãi khôn nguôi trong lòng những đứa con xa. Tuy Hòa trong anh, trong em và cả trong nhau khẽ lung linh một sắc màu hoài niệm. Từ nơi ấy ta đã ra đi và cũng chính từ nơi ấy ta nghe lòng mình khao khát được trở về. Phố biển yêu thương, phố nắng và phố gió rợp bóng những con đường chẳng thể nào quên. Ở nơi ấy mỗi con đường đều dẫn về với biển.! Nhưng giữa lòng ta dường như vẫn thiếu một con đường để dẫn lối đi về….

Một buổi chiều, Sài Gòn vào mùa mưa. Bất chợt lắng mình lại để thương và để nhớ. Phía xa mờ kia, phải chăng có hình ảnh của quê hương? Những chấm nhạc vô tình vang lên giữa chiều mưa lạnh nghe xốn xang cả tâm hồn. Thoáng nhận ra trong chất giọng trầm đục hơi khàn của Vũ Quốc Việt một chút gì vừa lạ vừa quen. "Tuy Hòa em nỗi nhớ", khắc khoải một cái tên, khắc khoải một nỗi niềm thương nhớ.


Tuy Hòa bây giờ trời nắng phải không em?

Giọt nắng có vương qua bao con đường

Chiều có theo em rong chơi phố phường

Đôi môi hôm nào còn nghe nhớ thương…


Những nỗi niềm ngỡ đã ngủ quên cùng năm tháng, ngỡ đã phôi phai giữa nhịp sống xô bồ tất bật nơi xứ người chợt thức dậy theo từng câu hát. Cơn mưa Sài Gòn liên miên không dứt, ta bỗng thấy thèm chút nắng của quê hương. Vữ Quốc Việt đã lặng lẽ mở ra con đường đưa ta về lại một nỗi nhớ nào xa lắm. Câu hát mở đầu như một lời ướm hỏi của kẻ đi xa như thể tự nhắc lòng mình. Hỏi chỉ để mà hỏi, để lòng thêm thương nhớ mà thôi. Tuy Hòa phố nắng. Cái nắng miền Trung đủ cháy da người. Cái nắng nồng nàn ấm áp như những tấm lòng quê đôn hậu mà chân chất. Anh mang chút nắng ấy ra đi. Em giữ chút nắng để đợi chờ. Phố phường ngập nắng, nỗi nhớ thương như cũng soi mình trong nắng. Nắng theo em qua những phố phường để gọi níu bước chân anh về lại. Nắng lấp lánh nụ cười khi anh nhớ về em.

Hình ảnh người em có thể có thật cũng có thể chỉ là một bóng hình trong chợt hiện trong ký ức nhưng đầy ám ảnh mang dòng hoài niệm ùa về. Mỗi người đi xa phải chăng đều mang theo mình một hình bóng nào đó để mà mong ngóng, để mỗi lúc chạnh lòng có thể bất chợt ngâm nga “đã bao lâu rồi không về miền Trung thăm người em”. Dường như mọi nỗi nhớ thương đều cần phải có một hình bóng để bắt đầu. Không ồn ào, không lên giọng, nỗi nhớ lặng lẽ ùa về lắng sâu mà tha thiết như chính những chấm nhạc vô hình chậm rãi mà ngân vang. Vũ Quốc Việt luôn biết cách tạo ra những bất ngờ thú vị cho người nghe. Từ một “Hãy hát lên” trẻ trung, sôi động, căng tràn nhựa sống chợt bỗng lắng lại, thẳm sâu với “Còn đó chút hồng phai” để rồi đến đây tất cả như vỡ òa qua hình ảnh người em gái quê hương tìm thấy trong nỗi nhớ thương da diết.


Hương đồng gió nội thành phố tôi yêu

Mặt biển kiêu sa cơn mưa mùa hạ

Đường phố em qua nay bao nắng lạ

Sương mai la đà khi xuân mới qua



Không ồn ào tấp nập, không thơ mộng khói sương, một Tuy Hòa hiện hữu trong ta với tất cả những gì quen mà lạ. Phố biển quê hương mà có đôi khi chính ta phải nhìn lại ngỡ ngàng. Thảng nắng rồi thảng mưa, thoáng bình yên, thoáng êm đềm nhưng vẫn mang trong mình nhiệt huyết sục sôi của một thành phố trẻ. Biển sẽ kể ta nghe quá khứ hào hùng của một thời xưa cũ. Biển cũng sẽ cùng ta chứng kiến những bước vươn mình. Biển sẽ giữ giùm ta chút hương đồng gió nội. Biển sẽ mang trong mình một nỗi nhớ khôn nguôi. Mỗi bước em qua, mỗi bước ta về phố vẫn sẽ thênh thang bao nhiêu nắng lạ. Phố biển hiền hòa cứ mỗi ngày lại vươn mình đón ánh bình minh.


Hôm nào ta về làm chút mưa sa

Gọi nước sông Ba trôi ra biển rộng

Gọi gió thênh thang về trên núi Nhạn

Cho em Tuy Hòa thêm chút mộng mơ


Chưa bao giờ những khao khát trong ta bỏng cháy và thiết tha nhường ấy. Cơn mưa Sài Gòn hay chính bản nhạc vô tình vang vọng ấy đã chạm vào đánh thức lòng ta. Phố biển tuy xa nhưng phố biển cũng gần gũi lắm bởi dường như giữa lòng ta vẫn luôn thức mãi hình ảnh một Tuy Hòa. Ta sẽ về để thêm yêu thêm nhớ, đem chút mưa để dịu bớt cái nắng oi nồng để thấm ướt tâm hồn em gái Tuy Hòa vốn đã nhiều mơ mộng. Ta sẽ về…dẫu chưa phải hôm nay.


Và em có nhớ…những tháng năm xưa ta bên nhau.... của tuổi thơ như qua mau

Còn hoài trong ký ức

Và ta vẫn hát… khúc hát đam mê yêu em…ôi khoảnh khắc xưa chưa phai

Tuy Hòa em có hay



Khúc hát ấy dẫn ta về, thênh thang một con đường hoài niệm. Nơi đó có em, có một Tuy Hòa ta vẫn không phút nào nguôi nhớ. Ta hỏi em hay đang hỏi chính lòng mình. Tuổi thơ ấy qua mau, ta chỉ còn mỗi một Tuy Hòa để mà níu giữ. Tuy Hòa ngày xưa của anh, Tuy Hòa ngày xưa của em và cả một Tuy Hòa giờ đây của chúng mình. Những tháng năm xưa ta bên nhau phải chăng cũng xa lắm mà gần gụi lắm. Chưa bao giờ anh thôi nhớ. Và có lẽ chẳng phút nào em có thể quên. Khoảnh khắc thôi mà đã thành mãi mãi.

Và em có nhớ…và ta vẫn hát…hát cho một Tuy Hòa yêu dấu xa xôi, hát cho một buổi chiều nào ta bất chợt tìm thấy Tuy Hòa, tìm thấy em trong nỗi nhớ.


NHÂN NGUYỄN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét