Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Tượng

Tượng

K.I.M
Khi tôi sinh ra, tôi đã là một bức tượng - hình thiếu nữ chơi đàn. Tôi đứng đó, khoác trên người một mảnh vải mỏng tang. Tay khảy đàn mà không bao giờ lên một nốt nhạc.

Miệng luôn hé nở mà chưa bao giờ thật sự cười hay khóc. Vì tôi là một bức tượng bất động trước con người.

Tôi trắng toát bởi màu vôi. Mùa mưa, tôi tắm mưa, lạnh lẽo và đau đớn. Những dòng vôi trắng từ cơ thể tôi rã ra trôi theo dòng nước mưa lạnh buốt, vô tình.

Mùa nắng tôi cứ đứng chang chang ngoài trời mà không sợ bị ung thư da hay đen sì. Không phải vì tôi có loại kem dưỡng da gì đặc biệt. Bạn biết đấy: tôi chỉ là một bức tượng.

Đến mùa xuân, bác bảo vệ lại bôi bôi quét quét một chất bột sền sệt trắng xóa vào người tôi - con người gọi đó là vôi. Và tôi lại được trắng toát thêm nữa.

Tôi đã chán ở mãi tư thế cầm đàn nhạt nhẽo này lắm rồi. Tôi đã chán phải nở nửa môi suốt một đời mà không bao giờ thật sự cười hay khóc. Tôi chán phải bất động. Tôi đã bất động quá lâu rồi (bao nhiêu lâu tôi cũng không biết nữa, có lẽ từ lúc tôi được hình thành).

Dẫu rất chán như vậy nhưng tôi vẫn có niềm vui an ủi vào những chiều không mưa. Chàng họa sĩ trẻ với giá vẽ và giấy bút đến với tôi. Với đôi mắt ấm áp, mái tóc nghệ sĩ xù lên như một tổ chim thật ấn tượng, anh làm tôi xúc động. Anh nhìn tôi rất lâu. Cái nhìn làm tôi muốn rã ra và cử động... Anh vẽ tôi. Chiều nào cũng thế. Tôi luôn thắc mắc tại sao anh chọn tôi và mỗi một mình tôi thôi. Trong khi ở công viên còn nhiều bức tượng khác đẹp và lạ hơn rất nhiều.

Khi thì anh đứng bên góc phải, lúc bên góc trái, lúc chệch nghiêng, khi thì chính diện và mãi mãi là tôi, bức tượng duy nhất được anh vẽ.

Thỉnh thoảng anh chạm tay vào tôi, và tôi thấy mắt anh long lanh lạ kỳ. Nhưng tôi không thể bật khóc vì vui sướng. Tôi cũng không thể giả vờ giận dỗi. Tôi không thể run lên bần bật. Tôi là một bức tượng.

Tôi thấy yêu đôi mắt anh. Tôi thấy thương đôi bàn tay nghệ sĩ ấy. Và tôi khao khát được chạm nhẹ vào tóc anh. Nhưng tôi không thể. Tôi chỉ là một bức tượng.

Giá như tôi có thể khóc. Giá như tôi có thể cười... Tôi sẽ làm tất cả điều đó cùng anh. Nhưng tôi biết làm gì ngoài việc bất động. Công việc của một bức tượng là bất động mà.

Con người qua lại nơi đây, họ nhìn tôi và bỏ đi. Tôi chỉ là một vật trang trí trong công viên này. Tình yêu là thứ xa lạ với một bức tượng. Thật nực cười!

Rồi một hôm, tôi thấy anh vào công viên mà trên tay không có giá vẽ, cũng không đi một mình mà cùng đi với một cô gái. Rồi cô gái bật khóc và ném trả những bức tranh về phía anh. Những bức tranh không phải vẽ tôi mà là cô ấy, một con người sống động và uyển chuyển. Cô ấy bỏ đi và nói một câu rất khó hiểu, một câu xa lạ với tôi:

- Em không yêu anh! Mãi mãi là thế!

Tôi thấy anh ngồi đó, bất động như chính tôi. Anh không cười cũng không khóc. Bất động là lặng câm.

Giá như có phép mầu, giá như tôi được làm người trong một giờ, ồ chỉ cần một phút thôi, tôi sẽ đến bên anh, nói với anh rằng: hãy chạm nhẹ vào tóc em, hãy cười với em…

Tôi sẽ hôn anh mà không sợ có lớp vôi trắng và nói rằng:

- Anh đừng buồn, vì em sẽ yêu, thật đấy!

Từ đó, hằng đêm tôi nguyện cầu với thiên thần bóng đêm: "Xin cho tôi được làm người!". Thiên thần cho tôi biết chỉ có thể thực hiện được điều đó nếu có một con người muốn hoán đổi vị trí với tôi. Nhưng làm sao có một con người nào muốn trở thành bức tượng? Tôi sẽ mãi là một bức tượng với tình yêu tuyệt vọng...

oOo

Một hôm, tôi được thiên thần bóng đêm báo tin vui : "Cô sẽ được làm người, đã có người hoán đổi vị trí cho cô!".

Thiên thần tặng tôi một váy trắng, món quà dành cho tôi để bước vào thế giới con người. 12 giờ đêm, tôi sẽ là một con người, một cô gái xinh đẹp và sống động. Tôi cử động, tôi biết cười, biết khóc và biết nói rằng: em yêu anh!

Tôi vui mừng như sắp rạn vỡ. Tôi sẽ làm gì đây? Đúng rồi, tôi sẽ đi tìm anh để nói lên điều mà bấy lâu nay tôi ấp ủ: em yêu anh, dù em chỉ là một bức tượng... Ồ, đó là câu nói ngu ngốc vì tôi có còn là một bức tượng đâu, tôi đã là một con người kia mà…

Tôi ngọ nguậy trong đau đớn, từng lớp thạch cao vỡ ra. Tôi hóa thành người như một giấc mơ diệu kỳ.

Tôi tìm anh, nhưng anh - người yêu dấu, chàng họa sĩ của tôi - đâu rồi. Tôi tìm mãi mà chẳng thấy anh đâu, chỉ có sự im lặng đáp trả. Tôi chợt nhận ra một bức tượng thạch cao kỳ lạ. Chàng họa sĩ trẻ với giá vẽ trên tay, bất động ngồi đó với đôi mắt buồn. Anh - người tôi yêu - đã là một bức tượng...

Tim tôi như ngàn mũi dao đâm thấu. Từng giây phút được sống kiếp người của tôi phải trả giá bằng chính cuộc sống của anh. Tại sao? Tại sao? Tại sao anh từ chối kiếp sống của một con người để trở thành một bức tượng lẻ loi?

Tôi hôn lên vai anh. Nụ hôn đầu tiên, nhẹ nhàng như hơi thở. Tôi hái tặng anh đóa tường vi, đặt nơi giá vẽ.

Xin thần đêm hãy để tôi mãi là một bức tượng, hãy để con người kia sống trọn kiếp người. Tôi viết tặng anh bài thơ trên tấm thạch cao. Lá thư đầu tiên và cuối cùng tôi viết tặng anh, vì mãi mãi tôi không thể nói cùng anh:

Tim em dù là đáVẫn yêu mãi ngàn đờiDù cuộc sống ngắn ngủiXin yêu trọn kiếp người.

oOo

Tôi chợt tỉnh sau một giấc mơ kỳ lạ.

Lạc lối hay mộng du vào công viên? Bức tượng cao quen thuộc vẫn ngồi đó, nơi khóe mắt là những giọt sương đêm hay nước mắt? Một giấc mơ dài. Tôi đã thấy nàng hôn tôi. Từng cơn gió thổi bay những cánh hoa tường vi. Phảng phất yêu thương. Tượng đá cũng biết buồn sao? Tôi nghĩ về tôi, về Mây - mối tình tuyệt vọng. Tôi sẽ không sống được nếu không yêu, giống như Xuân Diệu, nhưng tình yêu vẫn có thể hồi sinh và biến đổi mà. Từng chồi xanh còn cố vươn lên sau những ngày dông tố, huống chi tôi - là một kiếp người…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét