HOÀNG THỊ THU HUYỀN
(Ca khúc Hát ru, nhạc sĩ: Nguyễn Vĩnh Tiến, ca sĩ: Thùy Chi)
Có những tình cờ khiến ta phải ngỡ ngàng khi bắt gặp. Một buổi tối chủ nhật ở nhà, nó vô tình lắng nghe bài Hát ru mang giai điệu buồn man mác nhưng hồn nhiên, trong trẻo đến lạ kỳ:
À ơi! Taxi đi ngủ, đèn đường ham chơi, cá vàng thôi bơi, đồng hồ vẫn chạy.
À ơi! Bắp ngô đêm thơm, tiếng rao đêm thơm, thơm về ven sông.
Cả giai điệu, từng câu, từng lời là những tình cảm mơ hồ nhưng rộng mênh mang, nhẹ nhàng mà da diết, sâu lắng... Những điều bình thường, ngày nào cũng bắt gặp và cả những điều chỉ có trong ký ức, tuổi thơ lần lượt hiện lên, trở về sống động, lung linh mang đầy màu sắc. Ô! Nó ngạc nhiên nhìn bể cá nhỏ bên cạnh, cười rồi chạy ra bancông nhìn xuống đường. Một vài chiếc taxi im lìm dưới ánh đèn đường lặng lẽ. Lắng nghe đâu đó, tiếng rao bánh chưng bánh giò đêm đang văng vẳng từ xa vọng lại. Thế rồi để mặc suy nghĩ nó trôi theo từng nốt nhạc.
À ơi! Rắn con mơ ngủ, chuột chù đi ăn, thức cùng ông trăng, từng dòng chữ nhỏ.
À ơi! Tiếng ru bay lên, nhớ nhung không tên, tơ nhện rung rinh.
À ơi! Chiếc gương ai soi bên trên mặt người, gạn dần mùa lại còn một đêm nay.
À ơi! Mắt sao cay cay, gió sao không bay trôi qua cửa sổ, chuyến phà tháng năm.
Mơ màng mà đẹp tinh tế đến thế là cùng - nó tự thốt lên với mình như thế. Từ trước đến nay, nó chỉ biết đến lời ru là những cánh cò trắng nơi cuối chân trời, của một vùng quê nào đấy rất yên bình, với tiếng võng cọt kẹt sớm khuya chứ không phải là: "À ơi, phố ngủ cho ngoan. À ơi, cây ngủ cho say". Cuộc sống nơi đô thành hối hả, quay cuồng, mấy khi có thể tự mình ru mình vào lòng phố, để tìm lại những giây phút hồn nhiên thế. Hồn nhiên để giữa phố thị vẫn thấy:
Đồng rộng thênh thang cá bơi lạc lối, đồng rộng thênh thang, bóng ai mỏi gối.
Đồng rộng thênh thang cua đi ngập càng, đồng rộng thênh thang, gió luồn sau lưng.
Đêm ru phố để được trở về với tuổi thơ, của những ngày tháng hồn nhiên cười, hồn nhiên chạy băng qua cánh đồng, qua những thuở ruộng ngập nước. Cả bản nhạc là dòng chảy của cả thời gian và không gian. Lời ru của đương đại mà vẫn không mất đi vẻ trữ tình của những lời ru dân gian.
Trở lại vào nhà, tự chìm vào giấc ngủ, nó thấy trong giấc mơ mình là những con đường với hàng cây đang say sưa ngủ cùng những chiếc taxi đậu bên dưới. Bên trên đó là ánh đèn đường vẫn thì thầm nói những câu chuyện với ánh trăng khuya. Xa hơn một chút đó là dòng sông đang uốn khúc quanh co. Đó là nơi ngăn cách giữa tuổi thơ và hiện tại. Vượt lên cả không gian, thời gian. Nó trở về nơi ấy cùng lời ru, trong trẻo và nguyên vẹn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét