Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Lũ miền Trung

Lũ miền Trung


NGUYỄN THỊ LY LY
ĐH Khoa học Xã hội & Nhân văn Tp.HCM





Sao năm nào lũ cũng kéo về miền Trung vậy trời? Một câu hỏi dường như quá chua xót, đớn đau với những đứa con của mảnh đất miền Trung. Miền Trung thân yêu ơi ! Tôi muốn thét lên thật lớn lời thầm gọi ấy, muốn ôm chầm lấy những đứa con của mảnh đất miền Trung mà bật khóc khi hay tin mùa nước lũ lại về.




Xa nhà, xa quê hương chúng tôi mang niềm ước vọng lên con tàu tri thức vào mảnh đất Sài Gòn. Để rồi hôm nay, ánh mắt nhìn xa xăm, giọt nước mắt lăn dài trên gò má, lòng thổn thức một tình yêu một niềm đau về nơi ấy. Nơi ấy miền Trung mà quanh năm chỉ có hai mùa: mưa, nắng. Nơi ấy không có cái nắng ấm áp bao dung cả đất trời, không có cơn gió nhẹ nhàng e ấp mùi hoa sữa khi mùa thu gõ cửa. Nắng miền Trung khắc nghiệt! Nắng kéo theo cơn gió Nam hanh khô như để khẳng định thêm sức mạnh ghê gớm đó. Nắng làm bỏng rát cái lưng trần của ba, làm giọt mồ hôi mặn chát lăn dài trên má mẹ, nắng làm đau lòng những đứa con như chúng tôi khi miên man nghĩ về quê hương.




Nắng là vậy đó! Và con người miền Trung cũng vậy. Họ chọn cách sống giản dị, có chút gì đó khô khan của nắng nhưng lại thừa hưởng sự mạnh mẽ của nắng, biết chấp nhận và vượt qua khó khăn khi mùa mưa bão kéo đến. Mưa miền Trung! Những cơn mưa dài bất tận, rỉ rả suốt ngày đêm. Những cơn mưa mà ngày xưa tôi rất thích. Tôi hạnh phúc, sung sướng khi cả nhà sum vầy bên nồi cơm còn nghi ngút khói trong cái se se lạnh của ngày mưa. Có tiếng cười đùa trêu chọc của ba tôi, có tiếng cãi nhau chí chóe của mấy anh em, và nụ cười hiền hao gầy của mẹ. Tất cả những giây phút êm đềm ấy chỉ có trong những ngày mưa. Những ngày mưa ba mẹ sẽ không ra đồng, người anh của tôi sẽ không đi làm thuê. Và chúng tôi sẽ được vui đùa với nhau mỗi ngày. Tôi đã trông cho trời cứ mưa mãi... Tôi yêu những cơn mưa từ đó. Tôi thấy mưa thật hiền, thật đáng yêu. Một hôm nào tuổi vừa mới lớn, tôi đã không còn yêu mưa nữa. Tôi ghét những cơn mưa. Mưa lạnh lùng và hung dữ quá! Những cơn mưa xối xả, dữ tợn trút xuống quê tôi tạo thành lũ. Lũ đến rồi đi cuốn trôi những mái nhà, mang theo những mái trường của bao em thơ. Lũ còn tàn nhẫn cướp đi tình thương của cha, của mẹ, của những người thân yêu trong một mái nhà. Lũ phá tan những gì mà con người đã cố công vun đắp, dựng xây.




Từng đợt mưa vẫn liên tục trút xuống, từng đợt gió hung bạo, vun vút, gầm gừ lao tới sẵn sàng xô ngã bất cứ vật cản nào. Chỉ còn lại là nỗi sợ hãi, tiếng la thét như đứt từng đoạn ruột của những đứa con xa quê như chúng tôi. Làm sao không phải xót xa với những tiếng thét gào của những đứa trẻ sợ hãi ôm chầm lấy mẹ khi quanh chúng những mảnh ngói rơi xuống vỡ nát. Người cha lặn lội trong mưa để cố sức ngăn cho mái ấm duy nhất của nhà mình không bị quật ngã. Những dòng người quật lộn với dòng lũ để cứu vớt những số phận bất hạnh đang trôi dạt trong dòng nước vô tình khủng khiếp kia. Tiếng mưa rỉ rả cùng tiếng người bì bõm mãi không ngừng. Bão đến nhanh, rồi đi cũng thật nhanh. Nhưng những gì nó để lại còn vang mãi đau thương. Những người mẹ ngồi chồm hổm khắc khổ nhặt nhạnh những gì còn sót lại trong đống đổ nát tan hoang mà cơn bão ban phát mỗi năm. Bưng bát mì tôm được tiếp tế mà lòng người quặn thắt, lót dạ hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao ? Ánh mắt nhìn xa xăm nơi cuối trời như để oán trách "không biết năm sau bão có ghé qua nữa không?


Thầm cầu mong bão sẽ đi xa mãi mãi...

1 nhận xét: