Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

THƯƠNG NHỮNG TIẾNG....À ƠI....!...


Thương những tiếng ..à ơi..!.



“Ta đi trọn kiếp con người

Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”

(Nguyễn Duy)


À ơi…kẽo kẹt võng đưa. Con tự hỏi mình có gì ngọt ngào hơn những lời ru của mẹ? Lời ru xua đi cái nóng oi nồng những trưa hè. Lời ru che chở cái giá lạnh mỗi đêm đông. Con đã lớn dần lên theo những lời ru ấy. Dẫu giờ đây con có đi xa…Dẫu giờ đây mẹ đã không còn bên con nữa…Con vẫn nghe đâu đó sâu thẳm giữa lòng mình: vang vọng tiếng à ơi…!


Một bộ phim Việt Nam có lẽ ít người còn nhớ: “Của để dành”. Nhưng cũng chính cái bộ phim ấy đã để lại cho đời một bài hát mà ít người có thể quên. Mỗi lần giai điệu ấy cất lên qua giọng hát ngọt ngào trong trẻo của Trần Thu Hà con lại chợt thấy lòng mình rưng rưng nước mắt. “Lời ru cho con”…Lời ru mẹ mang theo suốt cả đời mình. Lời ru đi qua ngàn năm tháng.


Ngồi nghe biển hát rì rào
Như lời ru từ thuở ấu thơ
Nghe lời mẹ hát mơ màng con say.
Dòng đời đã cuốn xa vòng tay mẹ!
Bao nhiêu đắng cay, đắng cay u buồn
Lời ru của mẹ vẫn thắm đượm tình yêu thương.



Có lẽ chẳng cần phải trở về bên biển…có lẽ chẳng cần phải ngồi nghe biển hát rì rào lòng những đứa con xa mới chợt nhớ một lời ru. Biển cả mênh mông. Lòng mẹ cũng nào biết đâu là bờ bến. “Biển cả bao la không đong đầy tình mẹ”. Bao nhiêu đêm con vẫn thường nhắc nhớ lòng mình. Những đêm dài cô đơn con ao ước được về gần bên mẹ dù chỉ để nghe một lời trách, một câu mắng…để con biết rằng mình vẫn còn được yêu thương. Dòng đời cuốn trôi con theo những ước mơ gần như là ảo vọng. Dòng đời bỏ quên mẹ phía sau với những cay cực xót xa. Đã có những lúc con quên hay tự cho phép mình quên con vẫn còn có mẹ. Con buông trôi đời mình theo những cuộc vui để rồi khi nhận ra giữa đời mình chỉ còn lại bao nhiêu là cay đắng con mới nhận ra chỉ có mẹ là vĩnh cửu trên đời. Rượu thì cay…thuốc thì đắng ngắt…những ngọt ngào chỉ còn có mỗi mẹ thôi.! Bao nhiêu là yêu thương thắm đượm trong lời ru của mẹ. Phải đến khi xa lắm rồi con mới biết yêu thương. Lời ru nhắc nhớ một thưở ấy thơ bình yên và trong trẻo. Con say trong lời ru, say giữa những ngọt ngào thấm trong lời mẹ hát.


Lời ru còn đó vang vọng bốn bề
Nơi tim con, lời ru mãi ghi nhớ âm thầm
Thời gian trôi qua thật mau
Bóng dáng mẹ đã phôi pha theo tháng ngày...
Và giờ mỗi đứa một phương
Bao nhiêu giọt yêu thương đã chia hết rồi
Lời ru xa rồi giấc mơ thơ ấu...



Bài hát lặng lẽ xua đi những lo toan, cay cực giữa dòng đời. Bài hát lặng lẽ đưa con về bên mẹ. Con dường như chẳng nghe những giai điệu, chẳng để tâm đến những ý nghĩa phía sau từng câu hát. Con chỉ đơn giản thả hồn mình về với ngọn nguồn của những yêu thương. Bóng dáng mẹ phôi pha giữa phố thị ồn ào tất bật. Con dường như đã lãng quên cùng với những giấc mơ thơ ấu. Chỉ có mẹ vẫn đó, lặng thầm nơi góc trời quê ngóng theo con trên những bước đời. Bao nhiêu đứa con là bấy nhiêu giọt yêu thương mẹ chia đều cho tất cả, là ngần ấy phương xa mẹ mòn mỏi ngóng về. Con nào đâu hay. Con nào đâu biết. Lòng mẹ dịu hiền vẫn ấm áp bao dung. Mẹ cho đi hết thảy chẳng cần phải nhận lại cho mình.


Có xa thật không những lời ru ấy? Nơi xứ người lời mẹ có theo được mỗi bước chân con. Giữa cuộc mưu sinh, đến cả ước mơ con cũng trở thành một cái gì quá ư là chật hẹp. Mỗi ngày qua là một ngày con lao mình theo vòng xoáy cuộ đời dữ dội. Có phút nào con dừng lại để thương để nhớ, mẹ ơi. Nhưng lời ru mẹ vẫn đó thật xa nhưng cũng thật gần. Vang vọng giữa không gian và âm thầm ghi nhớ giữa lòng con. Để rồi một phút nào con chợt nhận ra lại thấy mình hạnh phúc vô ngần vì vẫn còn có mẹ.


Vẫn mong cho con, ấm êm một đời
Hạnh phúc khi con cười
Yên lòng khi thấy con vui
Mẹ đã nâng con dậy, khi con ngã trên đường đời
Dù cho nắng đã phai tàn
Dù cho tóc đã pha màu buồn
Cho dù mắt nhắm tay buông
Dành cho con hết mọi nguồn yêu thương...



Vẫn mong cho con…chỉ mong cho con. Mẹ ơi lòng mẹ mênh mông quá! Thuở ấu thơ, con chập chững bước những bước đầu tiên luôn có mẹ ở bên chở che dìu dắt. Giờ đây lớn khôn, giữa dòng đời con phải tự bước đi. Vẫn có những lúc con lạc chân vấp ngã, vẫn có những lúc con cần một bàn tay nâng con đứng dậy. Đôi khi chỉ để khóc òa lên. Đôi khi chỉ để biết lòng con không phải là đá cuội. Đâu phải đã lớn khôn là không còn những phút yếu lòng. Mẹ chẳng thể nào giúp con không vấp ngã nhưng mẹ có thể cho con niềm tin, để con đứng dậy vững vàng hơn để lại tiếp tục bước đi. Trong mắt mẹ yêu con là tất cả. Hạnh phúc của mẹ là thấy con cười, bình yên của mẹ là được thấy con vui. Thế giới bao la của con cũng chính là thế giới trong mắt mẹ. Con đi xa. Lời ru kia chính là chiếc cầu nối những yêu thương. Cho mẹ luôn ở bên con. Và cả cho con được về bên mẹ



Dù cho nắng…

Dù cho tóc…

Dù cho cả thể giới này sụp đổ…tình mẹ vẫn thế…lời ru kia vẫn thế vẫn luôn bên con ấm áp chở che vĩnh hằng và bất diệt. Con không dám nghĩ đến nhưng con vẫn luôn tin rằng nếu một ngày kia “mắt nhắm tay buông”…trái tim kia vẫn đập vì con…ngàn yêu thương vẫn hướng về con và lời ru kia vẫn dành con tất cả…

vẫn mong cho con ấm êm một đời

hạnh phúc khi con cười

yên lòng khi thấy con vui…


NHÂN NGUYỄN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét