NGUYỄN THỊ VIỆT NGA
Nhìn đâu cũng toàn… con gái
Nên con trai hóa… kim cương
Thầy giáo đau đầu… phân phát
Lớp nào cũng muốn phần hơn
Ra đường thấy ai lãng đãng
Thiên hạ bảo: Người Khoa Văn
Kim, cổ, đông, tây xa lắc
Mở trang sách ra thấy gần
Giờ văn nụ cười, nước mắt
Nghẹn ngào, thanh thản đan xen
Thầy đau nỗi niềm dâu bể
Trò day dứt cùng thế nhân
Nhìn đâu cũng toàn mơ ước
Lời thầy dạy – biết yêu thương
Đã đành cuộc đời đen trắng
Dối gian, hèn nhát xin đừng
Người khoa văn chân thành lắm
Người yêu văn nhân hậu nhiều
Cha mẹ dạy con mai lớn
Chọn người khoa ấy mà… yêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét