NGUYỄN THỊ DIỄM CHI
Khi con té đau
Là lúc con tức tưởi khóc òa chạy đi tìm mẹ
Méc mẹ đánh giùm viên gạch, cành cây
Chướng vật nào làm con vấp ngã
Khi trái gió trở trời bắt đầu cơn ho lả
Trong chấp chới mắt nhìn
Con cầu cứu mẹ chém cơn ho
Đời mẹ quanh năm lặn lội thân cò
Con sốt ư?
Sao cứ lạnh se lòng
Khi mẹ về ấm áp cả trời đông
Vòng tay mẹ như một loài linh thảo
Mẹ chăm chút cho con từng miếng cơm manh áo
Để mai sau lớn lên
Góp mặt vào đời
Mới ngày nào con còn khoe điểm mười
Nước mắt mẹ rưng rưng
Giờ xõa tóc làm duyên trong áo trắng
Mẹ lại tiếp nối những tháng ngày thức khuya dậy sớm
Chăm chút cho con môi thắm, má hồng
Tình yêu ư?
Thêm một chuyện não lòng
Con cay đắng như thuở nào vấp ngã
Nhưng mẹ không còn đánh vào cành cây, viên đá
Chỉ lặng lẽ dang tay
Ôm con để dỗ dành
Mỗi niềm đau
Là một bước trưởng thành
Con được khóc, thỏa lòng trong tay mẹ
Rồi bất cứ niềm đau nào có lẽ
Con cũng sẽ ngã vào lòng mẹ, mẹ ơi
Xin cảm ơn đời
Còn dành một trang thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét