Thứ Năm, 8 tháng 10, 2009

Tình như có như không…

Tình như có như không…

LÊ THỊ BẢO TRÂM

Nhỏ vẫn thường bâng quơ, vẫn thường ngẫm ngợi điều gì, rồi khoé mắt lại đo đỏ và rơm rớm. Nhỏ thấy mình đã lớn nhưng vẫn sao chưa thật sự là người lớn. Cuộc đời vẫn xoay vần, dòng đời vẫn không ngừng chạy, chỉ có nhỏ là dừng lại…

oOo

Bốn năm cho một chuyện tình đơn phương, bốn năm cho một sự chờ đợi mà hắn không biết, bốn năm nhỏ thấy mình đã biết rung động trước một ai đó. Khoảng thời gian đẵng đẵng mà nhỏ luôn chạy theo để tìm một câu trả lời, để rồi một giây phút thôi nhỏ nhận ra bên cạnh mình đã có một người…

Ai bảo tình yêu học trò là ngây thơ, trong sáng, và đẹp nhất của thời học sinh? Sao nhỏ chỉ thấy những khoảng màu đen tối bao trùm lên tình cảm của nhỏ. Lần đầu nhỏ yêu, nhưng lần đầu đã nếm mùi thất bại…

Chỉ là gặp tình cờ, một cái chạm mặt, một ánh nhìn… nhưng nhỏ đã say hắn lắm lắm rồi. Lên lớp Mười, hắn ngồi cùng bàn với nhỏ, nhỏ vui lắm! Cái mặt cứ vênh lên trông ngố lắm í! Ai nhìn vào mà chẳng biết hắn – nhỏ. Niềm vui nhảy nhót trong nhỏ như chợt vớ được chiếc ô giữa cơn mưa chiều.

Ngược lại với tất cử sự mong đợi, hắn luôn tỏ ra thờ ơ với nhỏ. Nhỏ cố tìm một quầng sáng ấm áp trong mắt hắn nhưng chẳng ra, hắn dửng dưng như không. Nhỏ buồn lắm! Nhỏ đứng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, định nói tất cả những điều chất chứa trong lòng cho hắn biết nhưng nhỏ chẳng dám. Nhỏ khựng lại. Nhỏ thấy thất vọng. Bao điều nhỏ muốn bộc bạch lại chấp chới bay mất, tự dưng nhỏ lại hóa thành người vô duyên.

oOo

Nhỏ và N, hai con người, hai người bạn thôi nhưng cứ như là một. Quá thân nhau, thành ra mọi chuyện của nhỏ chẳng là bí mật với N. N có thể đọc hết những điều nhỏ nghĩ. Hai đứa chẳng phải là anh em, chẳng phải là gì cả nhưng khối người hiểu nhầm rồi ngưỡng mộ. Nhỏ chỉ cần hắn quan tâm một tí thôi, hoặc chỉ cần hắn nói không thích, có lẽ nhỏ sẽ thôi… nhưng điều ấy chưa bao giờ là sự thật. Một lần nữa, nhỏ thu hết can đảm để đứng trước mặt hắn mà nói với hắn rằng “Tôi thích bạn”. Chỉ ba từ đơn giản thế thôi nhưng sao khó nói quá. Một lần nữa, kế hoạch thất bại. Lần này nhỏ không thất vọng như lần trước, chỉ có N thất vọng hơn cả nhỏ. N trông chờ điều gì khi chuyện này thành công cơ chứ? Thế ra mỗi khi nhỏ buồn, N ngồi bên nhỏ hàng tiếng đồng hồ, đơn giản chỉ để nghe nhỏ tâm sự thôi sao? Chuyện gì nhỏ nói N đều nhớ hết, N cứ như là chiếc máy ghi âm vậy. Thỉnh thoảng nhỏ nhận thấy đôi mắt N ngập ngừng một điều gì đó một cách chán chường. Một lời khuyên chăng? N vẫn im lặng và trầm ngâm…

oOo

Không biết tự bao giờ, hình bóng hắn dần nhạt nhoà trong tâm trí của nhỏ. Mặc dù hắn ngồi sát bên nhỏ. Và một ai đó đã bước vào trái tim nhỏ… thân quen quá mà cũng xa xôi quá… Phải chăng…? Sao nhỏ càng tiến tới gần thì hình bóng ấy càng nhạt nhoà, hư ảo, như có như không.

oOo

N đã theo gia đình vào thành phố sống, N đã chẳng nói gì với nhỏ, chỉ để lại bức thư nhỏ đang đọc dở…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét