Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Có một Hà Nội khác

Có một Hà Nội khác



NGUYỄN HỮU CÔNG





Không ít nhạc sĩ đã để lại dấu ấn, tên tuổi khi viết về Hà Nội. Cũng viết về Hà Nội, nhưng Nguyễn Đức Cường thổi vào lòng người nghe luồng gió mới trong cảm nhận của riêng anh về Hà Nội.



Bước xuống phố sáng tinh mơ, dạo qua góc công viên Có bao điều, người người chào bình minh đang đếnNhìn cụ già tập dưỡng sinh, sao trong tâm ta thấy bình yênMột Hà Nội rất thân quen...

Trong đoạn mở đầu, hình ảnh"cụ già tập dưỡng sinh" là hình ảnh có sức gợi rất lớn. Duy chỉ hình ảnh ấy thôi cũng đủ chứa đựng bao điều mà người nghe có thể hình dung về một Hà Nội yên bình dù chưa một lần đặt chân đến.



Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung, miền đất của nắng và gió, chưa hề bước chân lên đất Hà thành. Tôi đã nghe không ít những sáng tác của lớp cha anh đi trước viết về Hà Nội. Hà thành trong sáng tác của những nhạc sĩ ấy hiện lên thật hùng vĩ với những ca từ hoàn mỹ. Nhưng những ca từ ấy đôi lúc làm thủ đô thân yêu bỗng trở nên xa lạ trong tôi. Với Nồng nàn Hà Nội thì khác, Nguyễn Đức Cường đã cho tôi cái nhìn thật mới mẻ, thật gần gũi mà cũng thật khác biệt. Hà Nội với quán cóc ven đường "ngồi ăn một quán ven đường, Hà Nội nhẹ nhàng ấm áp, dịu dàng đậm chất thơ”. Sự gần gũi đó không chỉ đến với tôi bằng những ca từ bình dị, những hình ảnh đời thường có chọn lọc mà còn ở cách tác giả trình bày ca khúc của mình. Nguyễn Đức Cường hát Nồng nàn Hà Nội trên tiếng đàn ghita một cách mộc mạc, với chất giọng khàn khàn đã tạo hiệu ứng đặc biệt trong lòng công chúng tiếp nhận.



Cảm giác của tôi lần đầu tiên nghe Nguyễn Đức Cường hát Nồng nàn Hà Nội chỉ có thể diễn tả trong một từ "lạ”. Lạ trong cách sáng tác, lạ trong cách lựa chọn hình ảnh và lạ cả trong việc truyền cảm xúc cho người nghe. Điều đó thể hiện cái tôi, mới mẻ và sáng tạo trong việc tìm hướng đi riêng của nhạc sĩ trẻ ngày nay. Ví như từ câu ca hát Đưa em đi qua phố phường, bao sắc màu, bao ánh đèn chuyển sang câu hát ở đoạn kế tiếp Đưa em đi qua thăng trầm, bao tháng năm đã úa màu, gọi tên từng phố cổ là cả một sự sáng tạo của tác giả trong cách dùng từ. Sự chuyển biến từ khái niệm cụ thể "phố phường" sang khái niệm trừu tượng "thăng trầm" đã truyền tải được bao ý nghĩa không gian và thời gian.



Không quá mượt mà về câu chữ, cũng không quá trau chuốt ngôn từ, Hà Nội hiện lên trong sáng tác Nồng nàn Hà Nội của Nguyễn Đức Cường tuy thân quen nhưng cũng không kém phần mới lạ. Đó là một Hà Nội thật khác dưới cái nhìn của một nhạc sĩ trẻ hôm nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét