Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Nơi bắt đầu kỷ niệm


Nơi bắt đầu kỷ niệm...



"Một chàng trẻ tuổi, với quần jeans, nhạc rock, cà phê đường phố... Có quan sát, nhiều khi dưới những góc nhìn khá sâu, có suy tư, thậm chí về những vấn đề khá nặng nề... Thế nhưng, dường như chẳng hiểu vì sao, đọc những vần thơ vẫn thấy toát lên một “gam” chung hồn hậu, bình yên, trong trẻo.." Có lẽ xin được phép mở đầu bài viết này bằng những lời nhận xét chân thành và sâu sắc của nhà thơ Nguyễn Danh Lam. Chàng trai ấy, không phải ai khác, chính là Nguyễn Hữu Hôn, một trong những cây bút trẻ đầy triển vọng của Phú Yên, thành viên sáng lập nên bút nhóm Rơm Vàng. Bản thân người viết cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc của anh từ rất nhỏ. Chính vì thế khi phải chọn một bài thơ để mở đầu chuyên mục này, tôi đã không ngần ngại chọn "Cà phê hẻm", một trong những bài thơ tạo được tiếng vang lớn của Nguyễn Hữu Hôn."


Tôi vẫn hay về quán cà phê cũ
Gió gầy một góc đường
Cà phê hẻm
Ngồi đau những nhớ thương…



Giữa dòng đời xuôi ngược, có đôi khi ta chợt thấy cần một nơi chốn bình yên nào đó để tìm về, để được lắng mình trong dòng hoài niệm, để nhớ và cả để quên. “Cà phê hẻm” không chỉ là một không gian thực tại mà còn là cả một khoảng không ký ức nào thẳm sâu giữa lòng ta. Về lại quán cà phê cũ có phải chăng cũng là về với chính một khoảng tâm hồn mình, hay cũng chỉ là một cái cớ vu vơ để kỷ niệm ùa về trong khắc khoải. Không gian ấy hiện lên trong ta với tất cả sự giản dị đơn sơ và mộc mạc. Dường như cả bề rộng, bề dài hết thảy đều lắng lại chỉ còn thăm thẳm một bề sâu, bề sâu của suy tư và hoài niệm. Ngỡ như đã phai, cứ nghĩ rằng đã nhạt nhưng rồi nhớ thương vẫn còn đó…cuộn vỡ để cuối cùng hóa đá một nỗi đau.


Có lẽ rằng chỉ là cái cớ. Ngồi lại cà phê để lòng tự nhắc nhớ lòng. Ta đã quên chưa ấy nhỉ? Năm tháng vẫn buông trôi. Gió cứ gầy trong nỗi đau vật vã. Ta cứ tự ru mình nhưng nào dễ dàng gì quên được những yêu thương.

Đôi khi bà hỏi tôi sao dạo này không đến
Cái cô kia vẫn có khi vác ba lô giá vẽ ghé về…
Tình trong tay một hôm biến mất

Yêu là những tách cà phê!


Câu hỏi vu vơ hay là cố ý. Ta ngờ rằng vẫn chỉ là một cái cớ mà thôi. Lòng vẫn chưa quên nhưng vẫn cần một ai đó thảng vô tình nhắc lại để chợt đau, chợt nhói chợt xót xa. Em vẫn ghé về nhưng đã chẳng còn nhau như ngày ấy. Còn chút gì để nhớ đến không em hay cũng chỉ lướt qua nhau như cuộc đời vẫn xuôi ngược biết bao ngày. Có chiều nào em về đây ngồi lại để thấy gió gầy, thoáng chạnh lòng dù chỉ để tiếc những ngày yêu. Em như một chấm nhỏ chợt ghé qua rồi vụt mất. Nhưng giữa lòng ta, em thực sự đã thành cả một khoảng trời gió mênh mông. “Tình trong tay… một hôm biến mất…!” câu thơ nghe xót đau như chết nửa linh hồn. Một hôm hay một ngày nào đó có gì quan trọng đâu, chỉ biết là em đã xa mãi mãi. Ta ru

ta trong nỗi ngậm ngùi. Yêu cũng ngọt cũng đắng, cũng như những tách cà phê dở dang nghĩa là đã chẳng còn gì.

Khi đi hoang đâu đó về thăm ngõ
Xoay ly nâu thảng thốt thấy mình gầy…
Bà ạ cô ấy sẽ không về qua nữa
Cháu cũng không vẽ vời, đã cuối mùa heo may…


Khẽ châm một điếu thuốc để khói gầy theo gió. Qua rồi những thảng thốt, bàng hoàng khi tình vừa chợt mất để chỉ còn lại đây niềm tiếc nuối xót xa. Cà phê đắng cho lòng mình thảng nhớ! Có tiếc nuối bao nhiêu cũng không sao gọi được bước em về. Ta trở về để lại sắp ra đi. Những chuyến đi hoang gần như đã trở thành định mệnh. Xa em rồi ta cũng mất luôn cả những ngày tháng bình yên. Cà phê hẻm trở thành chốn dừng chân để ta tự tìm về dĩ vãng, để biết mình vẫn còn để lại đâu đó trong đời một nửa trái tim yêu. “Xoay ly nâu”…ám ảnh cả một thời vụng dại. Ta gầy thật sao? Ta già thật rồi sao. Khi thời gian đã chẳng buồn đếm tuổi…ta nhìn lại mình, đã qua thưở đôi mươi. Xoay ly nâu…thảng thốt thấy mình gầy, xoay ly đen..nửa đời mình bỗng hóa thành nhạt đắng. Những giấc mơ thưở nào giờ tan cả với heo may. Không vẽ vời, không sống nữa cái kiểu sống sôi nổi, bốc đồng và nồng nhiệt của một thời trẻ dại. Câu thơ buông chùng xuống, ngân dài ra như cái nhìn thẳm xa đến một con đường mờ mịt. Con đường ấy ta phải bước một mình khi một bàn tay đã vội buông ra.



Đi bao nhiêu giấc mơ là đủ hết buổi chiều
Ngồi bao nhiêu cà phê là thấy lòng lắng lại?
Em chất đầy con hẻm
Không nắm nổi lòng tay…
Bỗng dưng thấy nhớ những con đường của nắng
Bà hết cà phê ngồi kể những chuyện tình…



Phải đi bao nhiêu giấc mơ ta cũng không biết nữa. Cũng chẳng ai có thể trả lời. Chiều lê thê như thể dài theo nỗi nhớ. Cà phê hẻm mỗi lần về ngồi lại, mỗi lần nghe nỗi đau cuộn xoáy giữa tim mình. Ta vẫn về tìm cho mình chút gió, để hít thở chút khí trời mênh mang những hoài niệm về em. Ta vẫn về để lắng lại lòng ta, để hiểu tim mình vẫn còn chưa chai sạn, để thấy một giấc mơ cũng dài như những buổi chiều. Em chợt nhòa chợt hiện, em vẫn mãi trong ta, trong lòng cà phê hẻm. Không nắm nổi lòng tay…Phải chăng vì bàn tay ta bé nhỏ hay bởi tại lòng em nuôi những mộng ước qua mênh mông. Sự chuyển biến nhịp nhàng giữa không gian và thời gian đã tạo nên điệu hồn để cả những câu thơ như khắc cả vào lòng người đọc. Con đường nào của nắng? Con đường ta đang đi. Con đường em đang đi. Hay chính là con đường ngày xưa hai đứa cùng chung bước. Con đường ấy rẽ đôi. Chẳng biết nắng có chợt gầy?


Lắng sâu mà tinh tế, Nguyễn Hữu Hôn đã vẽ ra cả một không gianvới đủ cả mọi gam màu. Có xót đau, có cả niềm nhớ tiếc và quan trọng hơn hết là đã chạm được vào dòng cảm xức của những tâm hồn đã và đang thổn thức vì yêu. Những chuyện tình có lẽ kể chẳng bao giờ hết. Cà phê hẻm vẫn đấy. Bà hàng cà phê lặng lẽ như một chứng nhân. Rồi một ngày bất chợt trở về thấy chẳng còn cà phê hẻm liệu rằng kỷ niệm có ùa về, hay chỉ mỗi gió và nắng cùng ta gầy với heo may…


NHÂN NGUYỄN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét