Thứ Năm, 8 tháng 10, 2009

Thu áo trắng

Thu áo trắng



PHAN MAI THƯ NHÃ


Nhỏ về trong chớm thu lành lạnh, dưới những hạt mưa cuối hạ khi đất trời còn đang ngái ngủ. Lặng yên nhìn chùm hoa đỏ duy nhất còn sót lại trên nhành cây rung rinh, rung rinh rồi… nhẹ hẫng từng cánh rơi về với mẹ đất thân yêu. Và… nhỏ òa khóc. Nhỏ òa khóc trong buổi sớm tinh khôi nhuộm đầy nỗi nhớ. Những giọt nước mắt trong suốt nóng hổi ướt đầy khuôn mặt trắng bệch xinh xắn, ướt cả bàn tay nhỏ nhắn đang cố ghìm tiếng lòng thổn thức và ướt cả những vần thơ còn chưa kịp khô màu mực tím trong tập vở ai.

Thu về bỏ lại những cơn mưa
Bỏ lại ngày xanh, bỏ lại chiều
Đôi mắt tròn to ngơ ngẩn hoài… không hiểu
Bướm phượng hồng gọi lại những ngày xưa.

Nhỏ nhớ bài thơ ấy mình tự làm trong một buổi chiều hạ đầy nắng. Nắng hanh hanh, gắt gắt làm nhỏ thích thú lạ. Nhỏ chống cằm nhìn những chú chuồn chuồn bay lè tè trước mắt đang chơi trò trốn tìm sau bụi cây cảnh của ba. Rì rào… rì rào… gió đưa âm thnah rì rào vào tai nhỏ, hay là tiếng chuồn chuồn đùa giỡn ngoài kia? Bầu trời đang nắng gắt bỗng chuyển sang màu xam xám như chiếc khăn len trong hộc tủ mùa đông của nhỏ. Rồi tí tách, tí tách… “Mưa!?!”, nhỏ hét lên chán nản, xong cơn mưa này có lẽ mùa hạ sẽ đem những nhành phượng theo gió bay về ký ức của nhỏ mất thôi! Nhỏ buồn thiu nhìn mưa rơi… Mùa thu đến rồi… những hạt mưa vẫn rì rào trên lá, nong nóng mùi hơi đất xộc vào mũi nhỏ. Nhẹ nhàng hít sâu rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “thơm quá!”. Một hạt mưa vô tình bị gió đánh bật vào mắt nhỏ lành lạnh, nhỏ vội vàng lấy tay dụi vào đôi mắt trong veo ấy rồi ngẩn ngơ nhìn… Mưa gì sao có màu đỏ tươi?!



Nhỏ vẫn nức nở ở cuối con đường ấy. Con đường ban mai giờ đã ngập tràn những bước chân ai ríu rít, những tiếng cười ngớ ngẩn trong veo và những chiếc áo trắng tinh tươm nhuộm sáng cả một khoảng trời nắng đẹp. Nhỏ thèm được chạy ùa vào dòng người nhộn nhịp ấy để được hòa bước chân rộn rã với niềm vui phấn khởi dại khờ, để ngân nga những giai điệu vu vơ, để hì hục chạy theo thằng bạn nghịch ngợm nào đó vừa kéo bím tóc nhỏ và để được một lần nữa hét lên vì cơn mưa cuối hạ vội vàng đi ngang qua thời của nhỏ…



Dòng người vẫn trôi đi vô tình như những gì nhỏ bỏ lỡ. Không một ai dừng chân để tò mò vì sao sinh linh bé bỏng kia lại nấc lên từng hồi nghe thắt lòng như vậy. Không - một - ai. Vì… thật sự chẳng ai có thể nhìn thấy chiếc váy trắng trong suốt hiện diện ở giữa hiện tại thời gian và chẳng ai có thể nghe thấy tiếng thiên thần hét lên giữa cơn mưa thu đang dần kéo đến: “Con muốn trở về!!!”. Lời thiên thần tắt dần trong những hạt mưa đầu tiên, tan vào khoảng không vô định nào đó, man mác, mênh mông… Cuối cùng nhỏ cũng biết mình cần gì để linh hồn được giải thoát. Và bài thơ nhỏ làm lại văng vẳng cất lên đâu đó trong dòng người tấp nập ngoài kia…



Thu về bỏ lại những cơn mưa
Bỏ lại ngày xanh, bỏ lại chiều…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét